Ở một vùng quê yên bình của tỉnh Thái Nguyên, có gia đình anh Nguyễn Văn Hoàng và chị Triệu Thị Linh, hai người kết hôn đã hơn mười năm và có với nhau hai cô con gái đáng yêu: Ngọc, 10 tuổi, học giỏi, ngoan ngoãn và Châu, 7 tuổi, hồn nhiên, lễ phép. Gia đình họ vốn dĩ êm ấm, tuy không khá giả nhưng luôn đầy ắp tiếng cười trẻ thơ.
Tuy nhiên, vài năm gần đây anh Hoàng bắt đầu thay đổi, cái nhìn cổ hủ của người trong làng về chuyện “phải có con trai để nối dõi” khiến anh dần sinh ra mặc cảm và cáu gắt, mỗi lần đi ăn cỗ, nghe ai đó buông vài câu trêu chọc kiểu “đẻ toàn vịt giời thôi, mâm dưới là đúng rồi”, anh lại cảm thấy xấu hổ. Từ mặc cảm ấy, Hoàng tìm đến rượu như một cách để giải tỏa nỗi bực dọc trong lòng, từ ngày uống rượu, Hoàng trở nên nóng nảy, thường xuyên to tiếng với vợ. Chị Linh nhẫn nhịn, chịu đựng, chỉ mong chồng tỉnh ngộ. Hai đứa con nhỏ mỗi lần thấy bố say là nín thở trốn vào góc nhà, sợ hãi nhìn mẹ bị đánh.
Chị Linh không ít lần khuyên chồng bỏ rượu, nói rằng:
- Anh Hoàng à, con trai hay con gái đều là con, miễn là chúng ngoan ngoãn, hiếu thảo. Đừng vì lời người ta mà làm khổ gia đình mình.
Nhưng Hoàng vẫn không nghe. Cái sĩ diện đàn ông, cộng với men rượu khiến anh ngày càng sa vào thói cộc cằn, thô bạo. Chiều hôm đó, là ngày giỗ cụ tổ bên nội, Hoàng được mời đến dự. Trong mâm cỗ, vì không có con trai nên Hoàng lại bị sắp ngồi “mâm dưới” mâm của phụ nữ và trẻ nhỏ. Anh em bạn bè lại trêu đùa:
- Hoàng ơi, cố đẻ thêm thằng cu đi, chứ ngồi mâm dưới mãi thế này xấu hổ lắm!
Những lời nói tưởng như bông đùa ấy khiến Hoàng đỏ mặt, uống liền mấy chén rượu, cơn tức trong người càng dâng lên. Đêm hôm ấy, Hoàng trở về nhà trong men rượu nồng nặc, khuôn mặt đỏ gay, chân bước loạng choạng. Vừa thấy Linh đang dọn mâm cơm chờ chồng, anh quát lớn:
Hoàng (giọng say khướt, gằn từng chữ):
- Cô nhìn xem, vì cô mà tôi phải ngồi mâm dưới, bị người ta chửi là đồ đàn ông vô phúc, không có thằng con trai! Cô giỏi lắm, đẻ toàn vịt giời, để tôi mang tiếng với thiên hạ!
Linh (bối rối, giọng run run):
- Anh Hoàng, anh đừng nói vậy... Con nào mà chẳng là con, miễn sao các con ngoan ngoãn, hiếu thảo là được mà anh.
Hoàng (đập tay xuống bàn, gằn giọng):
- Không có thằng con trai thì ai nối dõi? Ai thắp hương cho tổ tiên? Tôi xấu hổ với làng nước lắm rồi!
Linh (cắn môi, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh):
- Anh ơi, em nói thật, chuyện con trai hay con gái đâu phải do em. Anh trách em là oan cho em lắm.
Hoàng (ngạc nhiên, rồi tức tối):
- Cô lại cãi à? Cô còn dám lên giọng dạy tôi?
Linh (nước mắt rưng rưng):
- Em không cãi... Em chỉ mong anh hiểu. Em thương anh, thương con, chỉ muốn nhà mình yên ấm. Anh đừng để lời thiên hạ làm mình mất hạnh phúc, anh nhé…
Men say và sự cay cú khiến Hoàng xông vào chửi bới và đánh chị Linh, khiến chị bị thương ở vùng tay và vai, hàng xóm nghe tiếng kêu cứu liền chạy sang can ngăn và báo Công an xã. Lực lượng Công an xã và đã đến hiện trường lập biên bản, lấy lời khai của những người liên quan, sau khi xác minh, Công an xã lập biên bản xử phạt hành chính đối với anh Hoàng về hành vi xâm hại sức khỏe thành viên trong gia đình theo quy định của pháp luật tại Điểm a Khoản 1 Điều 52 Nghị định số 144/2021/NĐ-CP ngày 31/12/2021 của Chính phủ quy định về xử phạt vi phạm hành chính trong lĩnh vực an ninh, trật tự, an toàn xã hội, phòng, chống tệ nạn xã hội, phòng cháy chữa cháy, cứu nạn cứu hộ, phòng chống bạo lực gia đình: “Phạt tiền từ 5.000.000 đồng đến 10.000.000 đồng đối với hành vi đánh đập gây thương tích cho thành viên gia đình nhưng chưa đến mức truy cứu trách nhiệm hình sự”. Hành vi của Hoàng bị xử phạt mức tiền 7.500.000 đồng và buộc ký cam kết không tái phạm hành vi bạo lực gia đình. Ngoài ra, chính quyền xã yêu cầu Hoàng tham gia buổi tư vấn, hòa giải và chương trình tuyên truyền phòng, chống bạo lực gia đình do Hội Phụ nữ phối hợp tổ chức.
Sau buổi làm việc với công an xã, anh Hoàng ngồi thẫn thờ ở hiên nhà. Tờ quyết định xử phạt hành chính trên tay như một nhát dao cứa vào lòng anh. Số tiền phạt hơn bảy triệu rưỡi, bằng cả tháng lương anh đi phụ hồ cực nhọc dưới nắng chang chang, giờ bỗng chốc bay mất chỉ vì một phút nóng giận và vài chén rượu. Nhìn đôi tay chai sạn, Hoàng thở dài:
- Cả tháng trời dãi nắng dầm mưa, để rồi chỉ trong một buổi say, công sức coi như đổ sông đổ biển...
Anh thấy xấu hổ với vợ con, với bà con lối xóm và cả chính mình. Trong đầu Hoàng chợt hiện lên cảnh Linh ôm vai đau đớn, hai đứa con khóc nức nở van xin “Bố đừng đánh mẹ nữa”. Cảm giác hối hận dâng lên nghẹn ngào, anh thấy tiếc tiền, nhưng còn tiếc hơn là đã đánh mất niềm tin, tình yêu thương của vợ con.
Từ sau sự việc đó, không khí gia đình nhà anh Hoàng trở nên nặng nề. Chị Linh tuy không oán trách chồng, nhưng ánh mắt đã lạnh nhạt, xa cách. Hai con gái thì sợ bố, mỗi lần thấy Hoàng về nhà là nép vội sau lưng mẹ. Anh Hoàng cảm thấy cô đơn và lạc lõng trong chính mái ấm của mình. Mỗi buổi tối, khi nhìn hai con chăm chỉ học bài, anh bỗng thấy lòng mình trĩu nặng. Một hôm, trên đường đi làm về, vì không làm chủ tay lái, Hoàng ngã xe máy, bị thương ở chân. Tưởng đâu vợ con sẽ mặc kệ, nhưng chị Linh vẫn chạy vội ra đỡ chồng, lo lắng băng bó vết thương, còn hai con gái nhỏ thì dìu bố vào giường, rót nước cho uống. Chính khoảnh khắc đó khiến Hoàng bừng tỉnh. Anh nhận ra, suốt thời gian qua, chính mình đã làm tổn thương những người yêu thương anh nhất.
Khi biết chuyện Hoàng say rượu đánh vợ, Tổ hòa giải thôn gồm bác Cảnh trưởng thôn, cô Lan Hội Phụ nữ và anh Minh công an viên, đã đến nhà để khuyên nhủ. Nghe tiếng gõ cửa, Hoàng ngượng ngùng ra mở, thấy các bác, anh cúi đầu chào lí nhí.
Bác Cảnh nhẹ giọng:
- Này Hoàng, bác biết dạo này chú gặp nhiều chuyện buồn, nhưng đánh vợ là sai rồi. Vợ chồng có chuyện thì nói với nhau, chứ nắm đấm đâu giải quyết được gì. Pháp luật giờ nghiêm lắm, không thể coi thường được đâu con ạ.
Anh Minh tiếp lời:
- Hành vi đánh vợ dù thương tích nhỏ cũng là vi phạm pháp luật, cụ thể là vi phạm Điểm a, Khoản 1, Điều 52 Nghị định 144/2021/NĐ-CP có thể bị phạt tiền từ 5 đến 10 triệu đồng, nếu tái phạm hoặc gây thương tích nặng hơn thì có thể bị truy cứu trách nhiệm hình sự theo Điều 134 Bộ luật Hình sự đấy, Hoàng ạ.
Hoàng cúi đầu, gương mặt lộ vẻ hối hận:
- Dạ, cháu biết lỗi rồi... Cháu chỉ vì lời người ta nói mà tức quá, chứ không hề muốn làm khổ vợ con. Giờ nghĩ lại thấy mình dại quá.
Cô Lan bước tới, đặt tay lên vai Linh rồi nói dịu dàng:
- Cô hiểu mà, ai cũng có lúc nóng giận. Nhưng quan trọng là phải biết dừng lại. Con gái hay con trai đều là con, miễn sao các cháu ngoan ngoãn, hiếu thảo là niềm vui lớn nhất của cha mẹ rồi. Vợ chồng nên cùng nhau vượt qua, đừng để lời nói của thiên hạ phá vỡ hạnh phúc nhà mình.
Bác Cảnh chậm rãi nói thêm:
- Thôi nào, chuyện qua rồi, chú rút kinh nghiệm nhé. Cả thôn ai cũng biết vợ chồng chú vốn yêu thương nhau. Bác tin chú sẽ thay đổi. Uống rượu ít lại, chăm lo làm ăn, rồi mọi người sẽ quý mến thôi.
Hoàng xúc động, gật đầu:
- Cháu cảm ơn các bác, cháu xin hứa từ nay sẽ bỏ rượu, không bao giờ đánh vợ con nữa.
Không khí trong nhà bỗng ấm lên. Linh khẽ lau nước mắt, nở nụ cười nhẹ. Tổ hòa giải ra về trong niềm tin rằng, cuộc trò chuyện hôm nay sẽ là bước khởi đầu cho một sự thay đổi thật sự.
Sau khi được vợ con chăm sóc, Hoàng âm thầm suy nghĩ nhiều đêm liền. Anh nhớ lại ánh mắt lo sợ của con, nhớ giọng run rẩy của Linh khi can anh trong cơn say. Dù gia đình có lúc sóng gió, nhưng hai cô con gái của Hoàng vẫn luôn là niềm an ủi lớn lao của cha mẹ. Ngọc, cô con gái lớn, là học sinh xuất sắc nhiều năm liền. Em không chỉ học giỏi Toán và Tiếng Việt mà còn đạt giải Nhì kỳ thi học sinh giỏi cấp tỉnh, được cô giáo và bạn bè quý mến vì tính nết hiền lành, lễ phép. Mỗi buổi chiều, Ngọc lại cặm cụi ngồi kèm em học bài, giúp mẹ quét sân, nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa. Châu, cô em nhỏ, hồn nhiên và hoạt bát. Dù còn nhỏ nhưng em rất ngoan, biết nghe lời mẹ và thương bố. Năm học vừa rồi, Châu được cô giáo tuyên dương là “Học sinh tiêu biểu vượt khó”, đạt giải Ba cuộc thi vẽ tranh “Gia đình em hạnh phúc” do trường tổ chức. Nhìn hai đứa con chăm học, ngoan ngoãn, chị Linh luôn thấy ấm lòng. Còn Hoàng dù ban đầu chưa nhận ra nhưng chính sự cố gắng, ngoan hiền của hai con gái ấy đã dần khiến anh thức tỉnh. Anh bắt đầu hiểu rằng, con trai hay con gái không quan trọng, điều quý giá nhất là những đứa con ngoan, hiếu thảo và mang lại niềm tự hào cho cha mẹ.
Lần đầu tiên, anh thật sự thấy xấu hổ vì hành vi của mình, một buổi tối, sau khi ăn cơm xong Hoàng ngồi xuống bên vợ con, nói nhỏ:
- Anh xin lỗi... Anh sai rồi. Anh hứa sẽ bỏ rượu, sẽ không bao giờ làm tổn thương mẹ con em nữa.
Nghe những lời ấy, chị Linh rơi nước mắt, Ngọc và Châu chạy đến ôm chầm lấy bố. Từ hôm đó,anh Hoàng thật sự thay đổi anh bỏ rượu, chuyên tâm làm việc, phụ giúp vợ việc nhà, chăm sóc con cái. Chị Linh và hai con cũng dần mở lòng, gia đình lại tràn ngập tiếng cười.